Thích ngồi tàu lửa, thích từng trạm từng trạm chầm chậm xuống nam hoặc lên bắc, thích tôi của giữa chuyến đi.
Chỉ bởi vì, giữa chuyến đi, tôi có thể không thuộc về điểm khởi đầu hay
điểm kết thúc, không thuộc về bất cứ nơi nào và bất cứ người nào, trong
thời khắc đơn độc này, tôi chỉ cần thuộc về bản thân tôi là đủ rồi.
Tất cả nghĩa vụ nên làm tròn, trách nhiệm nên
gánh vác, tất cả sự vật nên tranh đoạt hoặc là nhường lại, tất cả vướng
vướng bận bận trên đời đều bị ngăn cách ở hai đầu đường ray, còn tôi,
tôi trong toa tàu là không có ham muốn. Vào thời khắc đó, việc duy nhất
tôi muốn làm cũng duy nhất có thể làm, chỉ là yên tĩnh ngồi bên cửa sổ,
nhìn ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ đổi nhau mà thôi.
Cảnh vật
ngoài cửa sổ không ngừng biến đổi, dãy núi và khe sông liên miên lướt
qua, tôi nhìn thấy trong những khóm cây thành rừng kia, mỗi gốc cây đều
mọc vừa mảnh vừa dài, để tranh thủ ánh nắng, chúng dùng đủ mọi phương
pháp uyển chuyển để sinh trưởng. Đi qua một vạt lớn đồng lúa, giữa cánh
đồng, tôi cũng nhìn thấy một gốc cây cô độc, bởi vì cô độc, cho nên có
thể tùy ý vươn dài cành lá, mọc giống như một chiếc ô vừa to vừa đậm vừa
tròn.
Trong cuộc sống hiện thực, tôi biết, tôi nên học cách
nhân nhượng và nhường nhịn, cũng giống như những gốc cây trong rừng rậm
kia. Thế nhưng, trên đồng nội của tâm linh, hãy để tôi, để tôi có thể
mọc thành một gốc cây lớn hứng trọn mặt trời chiếu sáng.
Tôi
cũng biết, trước lúc đó, tôi nhất định phải học cách độc lập trước đã, ở
chốn sâu nhất của tâm linh, học cách không tìm kiếm chỗ dựa từ bất cứ
ai.
(Tịch Mộ Dung)
em thích bài này quá chị ơi, cám ơn chị đã dịch nhiều lắm.
ReplyDelete