Từ khi họ quen nhau ở hội đọc kinh đến lúc quyết định kết hôn, chẳng
qua cũng chỉ là mười lăm ngày. Gặp mặt ba lần. Nhưng những con số này
chẳng nói lên điều gì. Trước đó để chờ được đối phương, thời gian họ bỏ
ra đã quá dài.
Lần thứ nhất anh gặp cô, cô mang một đôi
giày thêu màu đỏ chói mắt, trên mặt vải đoạn thêu sen tịnh đế và uyên
ương. Mùa hè, cô chỉ mặc áo thêu màu trắng, phối với các kiểu váy xòe
xếp ly bằng cotton hoặc tơ lụa, hoa văn li ti hoặc chấm tròn, là y phục
phong cách thập niên sáu bảy mươi thế kỷ trước. Tóc đen dày, hơi ướt như
tóc trẻ con. Cô ngồi bên bàn, rất lâu không nói một lời.
Đại
đa số phụ nữ thành thị bôi trát mỹ phẩm đắt tiền thành phần hóa học,
mặc y phục chất liệu nhân tạo, thích xịt mút đậm đặc lên tóc, chải kiểu
tóc quái dị, mang giày cao gót mũi nhọn. Trùng Quang mang giày thêu đỏ,
chỉ mặc y phục vải thoáng mát. Cô cũng không bao giờ sửa móng tay. Tay
của cô phải đánh chữ, phải giặt quần áo, phải nấu cơm, phải vuốt ve mèo,
phải lật giở sách, do đó nó không thể bị làm trang sức. Những thẩm mỹ
truyền thống vốn bị lơ là vứt bỏ hiện diện trên người Trùng Quang, anh
nhìn thấy đôi giày thêu hoa của cô, rất thích.
Lần thứ
hai anh gặp cô, cô vẫn chưa biết người ngồi đối diện là người đàn ông
muốn lấy cô làm vợ. Cô hút rất nhiều thuốc, uống rất nhiều rượu vang
trắng. Chung quy là người quen ăn gió nằm sương trên đường, cử chỉ không
câu nệ tiểu tiết, không xem trọng, hơi có vẻ lơ đãng, khi với tay lấy
gạt tàn thuốc, tay áo của y phục ngắn tay màu trắng co lên, lộ ra hình
xăm phía trên cánh tay, một hình vẽ cổ xưa kỳ dị. Anh xác định những chỗ
khác trên người cô có lẽ còn có. Cô là một người đã tích lũy lâu ngày
những ám ảnh và đau thương trong cuộc sống, vì thế trầm mặc, vì thế thủy
chung khống chế bản thân, những tích lũy này khiến toàn thân cô tỏa ra
một loại khí chất sắc bén như dao. Có lúc không đẹp lòng người.
Cô
thủy chung có khí chất tàn phá từng chút không hết ý. Giống một người
mới bước ra khỏi chốn sang trọng, liền có thể ngồi xổm bên đường châm
một điếu thuốc. Không trói buộc. Nhìn không ra giới hạn rõ ràng. Có thể
xuất hiện trong bất cứ trường hợp nào, trải qua cuộc sống bất cứ tính
chất nào. Hoàn toàn tạm bợ. Là một cô gái bên lề và không hợp lý như
vậy, thần sắc lạnh lẽo xuất hiện trước mặt anh. Anh nhìn thấy sáng và
tối, thiện và ác đan xen lẫn nhau trên người cô, nhưng điều đó không
khiến anh e sợ. Trong khoảnh khắc anh đã xác định chấp nhận cô.
Anh
từng hoài nghi công việc của cô, anh nói: Em làm công việc chi viện
tình nguyện, là vì không lo ăn mặc, không cần bôn ba vì sinh tồn, sự
giúp đỡ của các em, không thể thay đổi hiện trạng của người ở nơi nghèo
khó ấy. Cô thản nhiên thừa nhận, số ít người làm công tác chi viện phải
vượt qua nhu cầu sinh hoạt trước đã. Tôn giáo không phải là một loại cứu
rỗi hoặc giải thoát, nó không phải là công cụ có thể dùng để thay đổi
bất cứ hiện trạng nào trong tay chúng ta. Nó chỉ là một loại giác ngộ.
Giác ngộ là quá trình, cũng là mục đích. Giác ngộ cần chúng ta trước
tiên làm tốt nhiều công việc chuẩn bị cho bản thân. Người có giác ngộ sẽ
giải quyết được càng nhiều vấn đề.
Đương nhiên cô cũng
có nghi hoặc trong khi thử đi tìm giác ngộ. Nói đến một đêm kỳ dị trải
qua trong nhà gỗ trên núi, trở mình trằn trọc trong oi bức, đứng trên
đỉnh núi, nhìn thấy nhà gỗ tầng tầng lớp lớp giữa khe núi, đèn đuốc lúc
sáng lúc tối, mây dày đặc, sao sáng như kim cương. Trời đất rộng dài
vang vọng tiếng râm ran cực lớn, đó là thác nước, suối nước, côn trùng,
ruộng lúa, chó sủa, rừng thông… Tiếng vọng do tất cả tồn tại tự nhiên
phát ra. Cô nói, trong tiếng vọng rõ ràng có một dấu chân nào đó đi qua
trời đất. Nó đi trên đau khổ của nhân thế rạng ngời như vậy. Phảng phất
không có bất cứ thương xót gì, phảng phất là một loại vui mừng. Vì đây
là thế giới nó có được, không cần con người lý giải. Núi non trùng điệp,
ngọn này cao hơn ngọn kia, con người không thể đi hết mỗi một ngọn núi
trên trái đất, đây là sự hư vô nhất trên thế gian.
Cô
nói, đi lại là một việc phóng khoáng. Nó chỉ là một đoạn đường ảo kết
nối trái tim và trời đất, được ánh sáng rạng ngời vận hành trên trời
chiếu rọi, như không có cứu độ, lại như có được cuộc sống mới mọi nơi
mọi lúc. Nếu có người thích kiếp sống phóng khoáng, họ sẽ trở thành vật
hy sinh của con đường huyền ảo đó.
Cô lại nói, đi qua
cây cầu phong vũ cổ xưa của một thôn trại, nhìn thấy bia đá đầu cầu
viết: “Lục súc thanh cát, Đinh khẩu bình an”, chỉ cảm thấy trong lòng ổn
thỏa. Còn có người viết trên câu đối ở cửa: “Nhật thanh nguyệt minh
(Trời trong trăng sáng)”. Cũng khiến người vui mừng như nhau.
Cô
gái này muốn dừng chân, muốn nghỉ ngơi. Có thể ngoan cường giằng co,
cũng có thể càng đi càng xa. Chỉ là áp lực hư vô gánh chịu quá nặng nề.
Cô cứ mãi phòng bị, chống chọi, chưa từng buông lơi. Nhưng khi cô cười
lên, lại chỉ có một ánh mắt thuần khiết vô tội.
Tất cả những gì anh làm, chẳng qua là nói với cô, nếu cô bằng lòng, cô có thể gả cho anh.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment