11.11.13

Ở trên đỉnh núi phía đông


Ở trên đỉnh núi phía đông,
Trăng soi vằng vặc, thinh không rạng ngời.
Giai nhân khuôn mặt tươi cười,
Hiện lên trước mắt, in nơi đáy lòng.

Tuyết rơi đã bảy ngày, hồ thánh Namtso một màu thánh khiết. Mấy chú hạc trắng nhàn nhã lượn vòng trên mặt hồ.

Ngài ngẩng đầu, ngắm hạc trắng chao liệng trên bầu trời, chúng phải chăng sẽ bay về hướng Litang?

Litang, nơi nàng ở. Vì nàng, nước sông ở đó biến thành dòng sữa, đất hoang biến thành mục trường, gió hú biến thành ca hát. Đó là miền đất tốt lành nhất.

Ngài khẩn cầu cao xanh, hy vọng ánh trăng dịu dàng nhất và đóa hoa cách tang tươi đẹp nhất, có thể, khẽ khàng rơi xuống Litang, rơi bên người Mã Cát A Mễ.

Ánh trăng mềm mại dường ấy, đóa hoa nõn nà dường ấy, cô gái xinh đẹp dường ấy.

Mặt trăng mọc lên trên đỉnh núi chót vót, trăng đến giữa trời sáng tỏ, một vầng trăng trong trẻo lành lạnh.

Ngài ngẩng đầu ngắm trăng sáng vằng vặc, trăng cũng như con mắt ôn nhu đăm đăm nhìn Ngài. Ngài hướng về mặt trăng suy tư, có cô gái dưới núi chậm bước đi đến, nhưng người trong lòng Ngài nhớ mong ở đâu?

Mặt trăng dần dần đi xa, ánh trăng như nước, chiếu sáng vết thương lòng của Ngài. Vì thuần khiết của Ngài, thành kính của Ngài, tình yêu của Ngài, khoảnh khắc đó, cả núi tuyết đều trở nên thần thánh.

Vào đêm đông lạnh lẽo vắng vẻ này, Thương Ương Gia Thố, tôi cũng đang cảm nhận nỗi cô độc của Ngài. Mặt trăng sáng trong lạnh lẽo chiếu trên người Ngài, tôi có thể chạm đến vui sướng của Ngài, tịch mịch của Ngài, tình yêu của Ngài.

Tôi phảng phất nhìn thấy Ngài, mỗi bước một nhanh, vì nàng cầu phúc ở bên hồ, Ngài kiên trì cầu khấn dưới trăng, khao khát được nhìn một thoáng dung nhan tuyệt thế của nàng.

Giai nhân đã đi, ta sao lẻ bóng?

Hoa tuyết, từng phiến từng phiến rơi xuống, rơi trên đầu Ngài, người Ngài, tan chảy thành nước, tựa như ánh trăng thanh lạnh xa vắng, từng giọt từng giọt gieo rắc trên mặt đất.

Đúng thế, hoa tuyết rực rỡ, huy hoàng, thanh khiết lạnh lùng, giống như người con gái đơn côi, bình tĩnh đi qua dưới pháo hoa.

Tôi cũng đứng sau lưng Ngài, bình tĩnh đi qua. Ngài ngẩng đầu, ngắm hạc trắng bay lượn trên bầu trời, hạc trắng nhởn nhơ bay qua, chỉ lưu lại nước biếc dập dờn tự chảy xuôi.

Ngài rốt cuộc là lữ khách cô độc, nỗi cô độc của Ngài, tựa như khói mây, tịch mịch hiếm có, bất kể giữa đám đông chen chúc, bến đò ồn ào, phố xá nhộn nhịp, ngõ đá yên tĩnh, đồng nội trống trải, đỉnh núi hùng vĩ, Ngài đều có thể cảm nhận được nỗi cô độc cách tuyệt với đời ấy.

Nỗi cô độc này, không thể diễn tả, chỉ có bản thân Ngài mới cảm nhận được.

Phải rồi, người quá đỗi siêu thoát thế tục, đều là cô độc.

Ngài là Phật sống, vốn nên chuyên tâm nghiên cứu Phật học, bên đèn dầu khói xanh tượng Phật cổ kính cảm ngộ chúng sinh; ai bảo Ngài lại là thiếu niên đắc chí, phong độ tiêu sái, còn viết được thơ hay, văn chương tung hoành, tài hoa xuất chúng, khiến cho bốn bề ca vang, đầy ngõ truyền xướng. Ngài làm thơ hay, hào phóng cũng được, Ngài muôn ngàn lần không nên tuổi trẻ ngông cuồng, phóng ngựa uống rượu, phong lưu phóng khoáng, lại phải lòng một cô gái chốn phàm trần như vậy!

Có lẽ, nàng cũng cô đơn. Giống Ngài.

Một cô gái quá đẹp quá kiêu, cũng cô đơn. Vì quá đỗi xinh đẹp và kiêu ngạo, khiến phụ nữ ghen ghét, khiến đàn ông tự thẹn kém cỏi. Một cô gái tuyệt thế dường ấy, thương tiếc bản thân, sẽ không dễ dàng yêu một chàng trai. Nàng sẽ luôn đứng ở phương xa, kiên trì chờ đợi một người, chỉ có một người, một thiếu niên hào quang chói mắt, trẻ tuổi ngông cuồng, tài hoa xuất chúng, kinh hãi thế tục, ung dung tự tại, áo trắng áo xanh, tiêu sái đi qua.

Phong thái diễm lệ vô song của nàng, cũng chỉ vì một mình Ngài bừng nở.

(Tử Phi)

No comments:

Post a Comment