11.11.13

Nhà số 17 Đường Ánh Nắng

Sau khi cô và anh mới cưới chưa đầy một tháng anh đã ra ngoài làm công. Đều là con nhà nghèo, lúc đám cưới chỉ mua một chiếc giường, đàn ông trong thôn của họ hầu như đều ra ngoài làm công, trong núi không sống nổi. Cô ở nhà, làm ruộng, nuôi heo, phụng dưỡng người già, chờ thư và tiền anh từ phương xa gửi về. Mỗi tháng, anh đều gửi tiền về nhà, khi nhận được tiền, cô giống như một đứa trẻ, chạy đến sở tiết kiệm gửi hết toàn bộ, không nỡ tiêu một xu nào.  

Khi nhận được thư anh, cô đọc từng chữ từng chữ, trình độ văn hóa của họ đều không cao, chỉ có thể viết một lá thư. Chữ anh nguệch ngoạc, nhưng cô thích, giữa những hàng chữ đó, tràn đầy bận tâm và mong nhớ đối với cô. Cô cũng viết thư trả lời, thẹn thùng bày tỏ tưởng niệm và nhớ nhung, đang là tân hôn, cô còn như người vợ bé nhỏ rượu nhạt nếm chút áo xuân thấm, mỗi cánh hoa trong lòng toàn là người đàn ông đen đen gầy gầy ấy.

Địa chỉ của anh cô sớm đã thuộc lòng, nhà số 17 đường Ánh Nắng. Đường Ánh Nắng, cái tên thật dễ nghe. Ở thành phố lớn phồn hoa đó, con đường Ánh Nắng này nhất định trải đầy nắng vàng rực rỡ. Nào giống thôn xóm miền núi nhỏ bé này, cứ gọi là trại gì đó trại gì đó mà thôi.  
 
Thế nên cô chan chứa ngưỡng mộ đối với nhà số 17 đường Ánh Nắng. Huống chi, trong thư anh nói, đường Ánh Nắng là một con đường hết sức đẹp đẽ, rợp bóng cây xanh, có đường nhỏ lát đầy đá vụn, điều kiện tương đối tốt, ở nhà có ban công, tuy là làm công, cũng không khổ.  
 
Thế nên tưởng tượng của cô càng thêm hoàn mỹ: Trên ban công kia có hoa đỗ quyên không? Có hoa thủy tiên không? Trên tường rào kia có dây leo bò đầy không? Cô tràn trề thiện cảm đối với thế giới bên ngoài, chờ thư của nhà số 17 đường Ánh Nắng đã trở thành niềm vui lớn nhất của cô.

Cô thích nghe anh miêu tả thế giới bên ngoài, những ngôi nhà đỏ trắng xen kẽ, những cô gái mặc quần áo đẹp, tiếng dương cầm du dương. Đương nhiên, cô còn nghe anh nói đến McDonald’s. Trong thư anh bảo, khi nào đến, anh đưa em đi ăn.

Nhưng Tết năm ấy, anh lại không về, anh nói, công ty tổ chức đi Hải Nam du lịch, cơ hội hiếm có, hay là sang năm lại về vậy. Cô gặp ai cũng kể, anh nhà tôi đi Hải Nam du lịch, do công ty tổ chức. Cứ như công ty là một từ rất khí phái, cứ như Hải Nam là nước ngoài vậy. Số tiền trên sổ tiết kiệm của cô ngày càng nhiều, cô nói với anh, sang năm anh về, chúng ta cùng xây một căn nhà mới. Kế hoạch trong thư của họ thật là tốt đẹp, xây căn nhà mới, mua ít heo con, trồng thêm ít bắp, sinh một đứa con, cứ nghĩ đến đó, cô liền cười ngọt ngào.

Anh xa nhà sắp hai năm rồi, cô nhớ anh đến sắp phát điên. Nói cho cùng vẫn là mới cưới đã xa nhau, thế nên cô chuẩn bị lên đường đi tìm anh, muốn cho anh sự ngạc nhiên vui mừng. Ngồi tàu lửa hết ba ngày ba đêm, cô đến được thành phố ấy, đó quả thật là một thành phố lớn đẹp đẽ, cô thoắt chốc đã chóng mặt, nếu không nhờ công an giúp, cô thực sự không phân rõ đông nam tây bắc.

Cô đưa mẩu giấy ghi nhà số 17 đường Ánh Nắng cho anh công an. Anh công an nói, chỗ đó rất xa, ở tận ngoại ô, cách thành phố đến hai tiếng đi xe. Cô ngẩn người một lúc, ngỡ rằng nghe nhầm, anh rõ ràng nói là ở trung tâm thành phố kia mà.    

     
Ngồi xe hết hai tiếng đồng hồ, cô lại hỏi thăm chỗ đó, có người chỉ cô, đi về phía trước, chiếc lều giản dị dựng bên kia chính là nó! Cô cuối cùng đã nhìn thấy một tấm biển tồi tàn trên có ghi: Nhà số 17 đường Ánh Nắng.
  
Đó là một tấm biển gỗ thô sơ, trên có xi măng và vôi trắng. Cô cũng nhìn thấy những căn nhà sơ sài kia, quả thật là đỏ trắng xen kẽ, gạch đỏ, trên vẽ vạch trắng, mà vừa rồi lúc đi qua những khu phố đẹp đẽ kia, cô đích xác cũng nhìn thấy ngôi nhà có ban công, nghe thấy tiếng dương cầm, nhưng đó đều là vui sướng của người khác.

Một dãy nhà ấy, đều là dựng tạm bợ, người bên cạnh nói, nhà lầu khu này sắp xây xong rồi, dãy nhà sơ sài kia cũng sắp dỡ bỏ, nếu cô còn chưa đến thì sẽ chẳng nhìn thấy. Đám nông dân làm công cũng phải về nhà rồi, họ làm ở đây sắp tròn hai năm, vì kiếm tiền đều không rời được về nhà. Ngày Tết lão chủ trốn biệt, cả tiền đi đường cũng không có, lão chủ độc địa làm họ chẳng có cách nào về nhà.

Cô khóc. Đứng trước căn nhà sơ sài ấy, nhớ đến anh từng nói đi Hải Nam du lịch, nhớ đến công ty và tiếng dương cầm anh từng kể, nhớ đến anh nói đưa cô tới McDonald’s. Cô dám đoán chắc, anh trước giờ chưa từng rời khỏi chỗ này, anh trước giờ chưa từng ăn McDonald’s, anh cũng chỉ là tưởng tượng ra hình dáng McDonald’s mà thôi.

Không đi tìm anh, cô lại ngồi tàu lửa ba ngày ba đêm về nhà.


Sau khi về nhà cô viết thư cho anh: Em rất nhớ anh, nhất định phải về nhà một chuyến.

Một tháng sau, anh xách túi lớn túi nhỏ về nhà, đương nhiên, mang cả một phần McDonald’s không còn nóng sốt.

Cô nhường anh ăn. Anh nói, em ăn đi, anh ở bên ngoài ăn hoài. Cô rưng rưng nước mắt ăn hết cái món gọi là hamburger ấy, một chiếc hamburger nho nhỏ, phải bán cỡ 10 đồng, ăn xong cô nói, chả ngon, không dễ húp như cháo khoai lang, thảo nào anh bảo ăn ngán rồi.   

Suốt đêm, anh kể cô nghe về thế giới bên ngoài, kể về nhà số 17 đường Ánh Nắng của mình. Anh kể mãi, cô lắng nghe, rơi lệ trong bóng tối, cuối cùng, cô nắm tay anh: Bởi vì có anh, con đường ấy nên gọi là đường Ánh Nắng.

Cô chẳng bao giờ nói cô từng đến nhà số 17 đường Ánh Nắng. Đó là bí mật hạnh phúc mà xót xa của cô.


(Tuyết Tiểu Thiền)

No comments:

Post a Comment