Bắt đầu từ ngày thứ hai anh đi công tác, Thanh Hựu ở Vân Nam gửi tin
nhắn cho cô. Trong tin nhắn anh viết cho cô một số cảm tưởng, viết rất
dài, cảm xúc tinh tế, quan điểm độc đáo. Anh từng nói lúc trẻ cũng thích
văn học, từng làm thơ. Nhưng Trùng Quang cảm thấy anh may mắn trở thành
nhà kinh doanh chứ không trở thành nhà văn. Lúc anh nhận điện thoại nói
về công việc, thể hiện lối tư duy rõ ràng quyết đoán, điều đó và hơi
hướm tự cho mình thanh cao anh bộc lộ lúc riêng tư trở thành một chỉnh
thể mâu thuẫn mà lại cân bằng lẫn nhau.
Một người nếu
muốn có tính tình chân thực hồi chuyển như ý giữa thoát ly đời sống và
hội nhập đời sống, cần biết bao chắt lọc gian nan phức tạp. Đại đa số
đều không làm được. Trùng Quang cảm thấy mình cũng không làm được. Cô
trước sau vẫn là khuynh hướng thoát ly vượt qua ý chí hội nhập, do đó cô
sống không tốt.
Tối hôm đó, Trùng Quang cùng một người
bạn ăn cơm ở nhà hàng, đối phương mới từ Hà Lan trở về, cũng đã lâu
không gặp. Hôm đó Trùng Quang nhận được lời cầu hôn từ người đàn ông
ngồi đối diện. Họ thật ra năm năm trước đã quen biết, xem như đã làm bạn
trong thời gian rất dài, chỉ là cứ gián đoạn rồi tiếp tục. Có lúc anh
đưa cô đến quán cà phê hẻo lánh, đại khái là quán nhỏ anh thích, giản dị
sạch sẽ, người rất ít, có tường trắng và bàn gỗ đen, sofa rất cũ. Anh
và cô ngồi với nhau, thả lỏng tự tại, tựa vào sofa dài, hút hết nửa hộp
xì gà, hơi buồn ngủ, từ chiều nhàn nhã ngồi đến hoàng hôn, sau đó đưa cô
đi ăn cơm với các bạn anh, thích nói với bạn anh, đây là bà xã tôi,
chúng tôi mới kết hôn. Nhưng trên thực tế, anh có rất nhiều bạn phái nữ.
Anh đối với cô như gần như xa, tựa hồ luôn khống chế không tốt khoảng
cách với cô. Họ lại riêng rẽ có những cuộc tình không liên quan nhau.
Cuối cùng, anh đã dùng thời gian năm năm để có một kết luận, anh muốn
kết hôn với cô.
Đó là một người đàn ông hành tung bất
định, tình cảm đối với người khác không lôi thôi dài dòng, nói đổi là
đổi. Nói chuyện cực kỳ thẳng thắn, có lúc không kiêng kỵ gì. Một loại
khí chất cứng cỏi bất chấp, lại ngây thơ. Không cho người tiếp cận, lại
muốn khống chế người khác. Có lúc u uất sắc bén, có lúc dịu dàng yếu
đuối, có thể khiến người bên cạnh cảm giác rất dễ chịu hoặc rất khó
chịu, giống như một vầng thái dương nóng rực trong bầu trời âm u.
Trùng
Quang từng bị ánh sáng của vầng dương ấy chiếu lên người. Nếu đổi lại
năm năm trước, anh bày tỏ tình cảm với cô, cô có lẽ sẽ vui sướng tiếp
nhận lời đề nghị này. Huống chi điều anh nói là kết hôn, chứ không phải
yêu nhau, đây là một lời đề nghị trịnh trọng. Nhưng thời gian năm năm
quá dài, dài đến nỗi khiến cô đã trưởng thành với tốc độ ngay cả bản
thân cũng không thể lường trước, dài đến nỗi đủ khiến cô nghĩ rõ ràng
rất nhiều việc, biết có một số người chỉ thích hợp yêu, không thích hợp
kết hôn. Đàn ông khi yêu, có thể là một vầng dương hừng hực trong bầu
trời âm u, biến ảo bất định, ngọt đắng vô thường. Đàn ông ta muốn cùng
kết hôn không thể như vậy, anh phải là một hệ thống phát điện kiên trì
mãi mãi, có đủ an toàn, đủ năng lượng, đối xử tốt và chăm sóc lẫn nhau.
Những thứ khác đều đã không còn quan trọng.
Bạn tình
tinh tế tỉ mỉ, chung quy không thể cùng tồn tại. Người như thế đòi hỏi
nhiều hơn bỏ ra, giống như một đứa bé. Trùng Quang nghĩ, cô đã không
còn hơi sức nữa. Cuối cùng cũng không bằng được thời trẻ mạnh mẽ ngoan
cường, bị lóc ngàn dao, cũng có thể như không có gì đứng dậy bỏ đi. Cô
đã không thể giống thiếu nữ vì tình yêu gây họa. Thời gian không nhiều,
không đủ tha thứ bản thân, không đủ để bản thân làm lại từ đầu.
Cô
từ chối lời cầu hôn này. Cô rất muốn kết hôn, nhưng so với điều đó càng
rõ ràng hơn, cô biết bản thân cần một hôn nhân như thế nào.
Quế
Hưng từng hỏi cô, Trùng Quang, em cần một người đàn ông như thế nào.
Trùng Quang nói, cần một người có thể giúp em trồng cây trong sân nhà.
Cùng anh trồng cây trồng hoa, sinh hai ba đứa con, buổi tối ngồi ngoài
sân phe phẩy cái quạt nói chuyện gia đình, đối diện mặt trăng uống chút
rượu. Cuộc sống như vậy nhất định sẽ trôi qua tốt hơn.
Lúc
đó Quế Hưng nghe xong, không cho là đúng. Nhưng chị thích Trùng Quang,
cũng là vì Trùng Quang chung quy vẫn là một cô gái khác người, cá tính
chất phác, nhưng trên người luôn có một khí chất buồn buồn. Chị cảm thấy
cách nghĩ của Trùng Quang không hiện thực. Không. Trùng Quang trong
lòng nghĩ, đây chính là ý nghĩ thực tế nhất của cô. Cô đích xác chỉ là
muốn một người đàn ông sạch sẽ biết trồng cây, hơn nữa cảm thấy có thể
có được anh.
Cô đón taxi về nhà, xe chạy như con thoi
trên cầu vượt trong màn đêm Bắc Kinh. Trùng Quang mở cửa sổ cho gió lớn
thổi vào mặt. Điện thoại di động lại phát ra thanh âm có tin nhắn, vẫn
là tin nhắn của Thanh Hựu. Anh nhắn: Quế Hưng nói cô muốn đi Sơn Tây.
Tôi có thể lái xe đưa cô một đoạn, đại khái có thể dành ra bảy ngày rảnh
rỗi. Đưa một người bạn nữa cùng đi với chúng ta.
Anh
rất quả quyết. Trùng Quang nghĩ, đàn ông có tự tin, rốt cuộc vẫn khác.
Nhưng lòng Trùng Quang không gợn sóng. Cô không bao giờ bằng lòng dâng
hiến đối với sự việc không có kết quả. Cô chính là người thực tế như
vậy. Cô rất tán thưởng Thanh Hựu, cảm thấy anh có thể là nơi nương tựa
của bất cứ cô gái nào, nhưng với tuổi tác và tính tình của anh, rõ ràng
là người có gia đình. Cô không có hứng thú cùng đàn ông chơi trò tình
cảm ngoài hôn nhân, trên điểm này cô tuyệt đối bảo vệ bản thân.
Thời
niên thiếu cô ngỗ nghịch, bướng bỉnh không thuần, bỏ nhà ra đi, một
mình xuống nam lên bắc, đã tôi luyện nên sự nhạy bén và dũng mãnh như
loài thú. Cuộc sống không cho cô cơ hội có thể thủy chung giữ nguyên
ngây thơ ấu trĩ, cô có đôi chút ủ dột, nhưng không phải là người lãng
mạn. Cô đọc lại tin nhắn của anh mấy lần, nghĩ xem nên trả lời anh thế
nào, không trả lời tựa hồ cũng không lịch sự, thế là chỉ nói ngắn gọn:
Cảm ơn anh. Hy vọng ở Vân Nam thuận lợi. Chẳng qua là lời lẽ khách sáo.
Cô
có một cảm giác khó chịu, muốn nôn, nhưng lại nôn không ra, ngực có một
cảm giác tắc nghẹn. Muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Chỉ là cảm thấy
rất yếu đuối, lại không biết loại yếu đuối này đến từ đâu. Là vì đã cự
tuyệt một lời cầu hôn, là vì đã uống rượu, là vì tin nhắn đến từ một
người đàn ông trung niên, hay là vì khó khăn và bất lực đến từ dưới đáy
cuộc sống. Cố kìm nén về đến nhà. Trùng Quang ngắm cái ổ của mình. Cô
may mắn còn có khả năng cho mình một mái nhà, cô từng dùng toàn bộ tiền
mua cho mình một căn nhà, chỉ là để có thể có nơi chôn giấu tất cả những
đau buồn không thể nói ra.
Cô có dục vọng muốn uống
say. Trên nóc tủ vẫn còn một chai whisky trăm năm đã uống một nửa. Tác
dụng duy nhất của uống say là có thể dẫn đến khóc lóc và buồn ngủ. Kiểu
khóc lóc đó, cơ hồ có thể nôn ra hết nội tạng, toàn thân run rẩy, khó tự
kìm chế, ruột gan đau đến không chịu nổi… Rất khoan khoái, Trùng Quang
trước đây sẽ làm như vậy. Nhưng lần này cô quyết định khống chế bản
thân. Cô nên quen khống chế bản thân.
Cô điện thoại cho
Quế Hưng, nói: Chị Quế Hưng, em sẽ dành ra một năm. Nếu năm nay không
kết hôn, thì dự tính cả đời độc thân, sau này không làm gì nữa, cũng
không ôm ấp ý nguyện này nữa.
Khi cô nói những lời này,
cảm thấy đó đã là ý nghĩ hết sức xác định. Cô dần dần đã nghĩ rõ ràng.
Cô không còn là thiếu nữ mới biết yêu mười sáu tuổi đạp xe đi xem phim
với bạn nam cùng lớp, cô dùng đôi tay xây dựng cuộc sống độc lập, có hệ
thần kinh chuẩn xác, dù một mình cũng có thể sống rất tốt. Cô không có
cách nào yêu nữa, vết thương sẽ khiến da con người thêm chai cứng, ám
ảnh cuộc sống tích lũy đã lâu, cũng là như thế.
Một năm
này kết thúc, cô muốn đi du lịch, đi Sơn Tây ngắm hang đá và thôn trấn
cổ xưa, xin đi những nơi xa xôi hẻo lánh hơn làm công tác tình nguyện.
Quế Hưng lần này dùng giọng điệu chắc chắn khác thường nói với Trùng
Quang: Chỉ cần em bằng lòng, tất cả đều không khó. Em tin chị đi, Trùng
Quang. Hôn nhân con người là số mệnh quyết định. Người ấy sẽ xuất hiện,
chỉ là việc sớm muộn.
Cô đi tắm, lên giường, lấy ra
cuốn “Du Ký Tây Tạng” của Cha Évariste Régis Huc. Để truyền giáo, người
Pháp này bỏ ra thời gian hai năm, từ Mông Cổ đi đến Lhasa Tây Tạng.
Những chết chóc, nguy hiểm, gian khổ từng trải trên đường đương nhiên
không cần nói nhiều. Tín ngưỡng nội tâm con người quả thực có thể mang
đến dũng khí và ý chí ở mức cao nhất, khiến đau khổ của thân thể đều
biến thành nhỏ bé. Đọc cuốn sách thú vị cũng giống như trò chuyện với
tác giả thú vị, chỉ đáng tiếc không thể hỏi ông ta, chỉ nghe ông ta tự
kể.
Rất nhanh, Trùng Quang quên mất sự chống chọi nhỏ bé của mình. Đèn chưa tắt, tay cầm cuốn sách ngủ thiếp đi trên giường.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment