Hôm sau, Quế Hưng gọi điện thoại đến, nói buổi tối đưa Trùng Quang ra
ngoài ăn cơm. Chị bảo, có một hai người bạn thân đi cùng, chúng ta ăn
cơm, trò chuyện. Trùng Quang cũng không hỏi có những ai, liền nhận lời.
Cô bằng lòng theo Quế Hưng hoạt động, bạn bè Quế Hưng kết giao đều rất
tốt, cô đã gặp một số, tuy tuổi tác đều lớn hơn Trùng Quang, nhưng họ
đa số thái độ ôn hòa kiến thức độc đáo.
Họ đã lái xe
đến đợi dưới nhà. Trùng Quang xuống lầu, đi về phía cửa lớn, buổi tối
hơi có chút gió lạnh, gió thổi lật váy cô, đập vào bắp chân trần, phát
ra âm hưởng nhẹ nhàng. Cô tìm bóng dáng Quế Hưng, nhưng phát hiện trong
màn đêm ảm đạm, một người đàn ông mở cửa xe, đứng bên ngoài xe, đang vẫy
chào cô. Cô định thần, nghĩ ra đó là người đàn ông gặp hôm qua. Tống
Thanh Hựu. Nét mặt anh không để lại ấn tượng cho cô như chiếc áo sơ mi
trắng anh mặc. Anh vẫn nở nụ cười ôn hòa khiêm cung, bên cạnh có một
chiếc xe màu đen, Quế Hưng và chị Lan ngồi bên trong. Ấn tượng của Trùng
Quang đối với hai người bạn mới bốn năm mươi tuổi này không tệ, tức
khắc cảm thấy hết sức vui mừng vì sự trùng phùng này. Cô còn cho rằng
không có mấy cơ hội gặp lại họ.
Anh đưa các cô đến một
quán cà phê anh thường hẹn bàn công việc, gần chỗ Trùng Quang ở. Trong
quán rộng rãi u nhã, ánh đèn rất tốt. Chị Lan và Thanh Hựu đều là tín đồ
đạo Phật, nội dung nói chuyện đa số về kinh Phật và chùa miếu, Trùng
Quang cũng không xa lạ đối với những chuyện này, cô từng đọc kinh Phật.
Trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau đó lại nói đến công việc. Trùng
Quang kể đến một chuyện ở Quý Châu, một lần ở trại Miêu trên núi cao,
buổi trưa không có chỗ ăn cơm, cô quả thực không có cách nào, chỉ có thể
nói với người lạ tình cờ gặp trên đường: xin đưa tôi về nhà bạn ăn cơm.
Hai chị em xa lạ đó quả nhiên đưa cô về nhà, trong nhà bếp thấp tè tối
đen, rửa rau, nhóm lửa, vo gạo.
Trùng Quang nói, tôi
ngồi trên ghế băng, đợi một bữa ăn hoàn toàn đến từ thiện ý và bố thí,
họ không lấy tiền, những người sống trên núi cao này, những người lưu
lạc sống ở khắp nơi này, trong sự e thẹn và tự tôn của họ, có một đức
tuân thủ thiện và tín chưa từng bị gián đoạn.
Lại kể
đến công việc đầu tiên cô đã làm trước đây, là trong một cơ quan lớn,
những nhân viên nhỏ mới vào đều phải lấy lòng lãnh đạo, liên lạc cảm
tình, chỉ có cô không làm được khom lưng uốn gối, cố ý nói cười. Do đó,
trong đoàn hợp xướng thế tục ấy chịu đủ chèn ép, không biết cô lập cỡ
nào. Trùng Quang cười nói, tôi khi đó tính tình thẳng thắn, bộc lộ ra
hết, cho dù việc làm sau này cũng chẳng qua là một mình dựa vào chút ít
năng khiếu, đơn độc tác chiến, vẫn không thể cố ý lấy lòng hoặc làm vui
ai, rất nhiều sự việc vẫn khó khăn.
Chỉ bất quá, khi
trẻ tuổi, sẽ có mê hoặc trước khó khăn, hiện giờ lại có thể tự sống lãnh
đạm. Không muốn cầu cạnh người khác. Không muốn để mình có sự cầu cạnh
đối với người khác.
Thanh Hựu hỏi, Trùng Quang có từng nghĩ đến một phương thức sống bản thân mong muốn hay không?
Trùng
Quang nói, đó có lẽ là một cách sống hiện nay vẫn chưa có được… Luôn
muốn thử xem, chẳng hạn sống ở nơi có không khí trong lành có đất đai,
nuôi mèo, sinh con, trồng hoa màu, cây ăn trái, các loại hoa cỏ, mỗi
ngày cần chăm sóc những sinh mệnh này, khiến chúng trưởng thành ra hoa
kết trái. Như vậy bên mình sức sống bừng bừng, sẽ không cảm thấy buồn
tẻ. Không cần khảo nghiệm bất cứ nhân tính nào đến từ người khác. Không
cần giao du với những người dư thừa.
Anh nói, đến nơi
có không khí trong lành có đất đai, là chuyện rất đơn giản. Ở ngoại ô
tôi có một nông trường, sau này cô và chị Lan bọn họ cùng đến chơi. Thật
ra cũng chỉ là mua một miếng đất ở ngoại ô, xây một ngôi nhà ở đó, khai
khẩn vườn hoa và ruộng rau, trồng nhiều cây ăn trái và hoa.
Trùng Quang hỏi, anh có trồng hoa sen không?
Anh đáp, có, tôi đã đào một cái ao. Mùa hè hoa sen đều nở đầy.
Đại
khái đến mười giờ tối, kết thúc mà dư hứng chưa hết. Thanh Hựu hôm sau
phải đi Vân Nam công tác, bay chuyến sáng sớm. Nhà Trùng Quang gần nhất,
nhưng Thanh Hựu đề nghị đưa Quế Hưng về nhà trước, xe của chị Lan đậu ở
gần đó, chị lái xe mình về nhà. Quế Hưng tối hôm đó trò chuyện cũng rất
vui vẻ, lúc xuống xe lớn tiếng nói, Thanh Hựu, anh phải đưa Trùng Quang
về đến nhà an toàn. Anh nói, điều đó đương nhiên. Quế Hưng nói, những
việc Trùng Quang khiến anh bất ngờ vẫn còn rất nhiều. Cô chỉ là tính
tình chất phác. Anh nói, đúng, nước sâu nhất luôn tĩnh lặng không sóng.
Sau
khi Quế Hưng xuống xe, trong xe tức thì yên tĩnh hơn nhiều. Trùng Quang
cảm thấy tối nay mình đã nói quá nhiều lời, sao lại cảm thấy hợp tính
với Thanh Hựu và chị Lan mới gặp mặt lần thứ hai như thế. Họ đều là
người kinh doanh là nhà quản lý, lớn tuổi hơn cô nhiều, có phạm vi sinh
hoạt hoàn toàn khác nhau. Có lẽ là do họ theo đạo Phật, đối đãi với mọi
người rất khiêm hòa. Những kẻ hùng hổ dọa nạt hư trương thanh thế Trùng
Quang đã thấy nhiều. Nhưng hai người bạn mới này hết sức tự nhiên và lý
tính. Cô bằng lòng trò chuyện với họ.
Nhưng kỳ thực
những lời đó nói và không nói, lại có gì khác biệt đâu. Giống như mái
tóc bị cắt sửa, Trùng Quang sớm đã nhận rõ mình là ai. Biết mình đang
sống thế nào.
Thanh Hựu không để tâm sự trầm mặc của
Trùng Quang, cũng không bắt chuyện, chỉ ở đằng trước ổn thỏa lái xe.
Trên đường nhận một hai cuộc điện thoại, có một cuộc là giọng nói của bé
gái. Anh hướng về điện thoại di động dùng một giọng điệu cực kỳ nhẫn
nại nói chuyện với bé gái, nói, Đóa Đóa còn chưa ngủ sao, mẹ đã ngủ rồi
à, bà cố và bà nội đâu. Bố đang trên đường, khoảng một tiếng rưỡi nữa bố
sẽ đến nông trường, nói để họ không cần lo lắng. Con phải ngoan. Ngủ
cho ngon, không nên muộn quá… Anh chắc chắn là có một gia đình lớn, còn
có con gái nhỏ yêu thương cưng chiều, có lẽ không chỉ có một đứa con,
nếu có con lớn, ít nhất cũng khoảng hai mươi tuổi rồi. Nhưng anh có sự
nghiệp, thú vui của mình, còn có phạm vi xã giao của mình, chẳng hạn, sẽ
có tâm tình chọn một buổi tối, cùng hai ba người bạn phái nữ đôi bên
nói chuyện hợp ý ra ngoài ăn bữa cơm và trò chuyện. Anh hoàn toàn không
kém thú vị.
Trùng Quang ngồi phía sau anh, ngắm bóng
lưng của anh. Hôm ấy anh đã thay một chiếc áo sơ mi ngắn tay, màu nâu
nhạt, màu sắc thích hợp, trông rất giản dị. Từ phía sau ngắm anh, thân
hình anh tỏ ra lịch sự, tư thế đoan chính, có sự chắc chắn đặc trưng của
người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Họ được rèn luyện trong sự nghiệp và
gia đình. Đã đủ lột xác khỏi nhược điểm hấp tấp và cứng sượng, rèn luyện
bản thân thông suốt thoải mái.
Cô nói, anh phải về
nông trường, còn phải lái xe rất lâu. Anh nói, đúng thế, thông thường
tôi đều phải về, trừ phi có lúc đặc biệt bận đặc biệt mệt, sẽ ở lại nhà
trong thành phố. Trong thành phố tôi có một căn hộ chung cư, chỉ là rất
ít đến. Anh nêu tên một chung cư, nói ở đó cách nhà cô ở đây cũng không
xa. Cô biết chung cư chỗ đó. Giai cấp của anh và cô khác nhau, điều đó
rất rõ ràng.
Anh dừng xe dưới nhà, vẫn như cũ từ ghế
lái bước xuống, đứng bên ngoài xe, nói tạm biệt với cô. Anh làm sao có
một phương thức đối xử với người khác trịnh trọng mà lại khiêm hòa như
vậy. Đó là điều Trùng Quang trước đây chưa từng phát hiện trên người
những nam nhân khác. Đàn ông Trung Quốc đa số thô bạo và thiếu lễ nghi.
Trong công việc cô đã gặp rất nhiều nam nhân hào phóng, giới kinh doanh
có, giới giải trí có, một số thương nhân thành công, đã rất giàu, trên
người vẫn lưu lại vết tích lăn lộn vất vả, chỗ nào cũng tự tư thấp kém.
Còn trong giới văn nghệ, đàn ông có tài năng mà không có cơ hội thi thố
tâm thái phù phiếm càng nhiều, chỉ biết lợi ích trước mắt, lười nhác
trốn tránh, khắp người tỏa ra mùi chua tanh khó ngửi. Họ không biết nói
tạm biệt với một người bạn mới quen như vậy.
Mà đối với
anh, Trùng Quang vốn chẳng qua là một vai trò có thể kết giao có thể
không kết giao. Cô là một người nhàn rỗi làm công tác tình nguyện, không
có bất cứ giá trị trao đổi nào trong xã hội này. Cô cũng không thật trẻ
trung xinh đẹp, cũng không toát ra khí vị câu kết. Không cần để một
người đàn ông đối với cô ân cần xem trọng như vậy.
Trùng
Quang không xu lợi, cũng không ghét giàu. Ngược lại, cô cảm thấy người
có thành tựu mới có tâm thái tốt hơn, có theo đuổi tinh thần cao hơn,
nhưng điều này hiển nhiên cũng cần một loại cảnh giới cá nhân, không
phải ai cũng làm được. Con người phải vượt qua muôn ngàn ngọn núi trùng
điệp, sau khi lên đến đỉnh núi cao, lại cam nguyện hạ thấp mình dùng cái
tâm bình thường để làm người, nhưng điều này chỉ có thể thuộc về người
có giác ngộ. Người đàn ông ôn hòa bình đạm trước mắt, đến giờ phút này,
nét mặt của anh vẫn không để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Anh là người
nhấc nặng như nhẹ, không sợ sóng gió. Đó là phần tốt đẹp nhất trên người
anh. Còn có khí chất y phục anh mặc, và nông trường của anh. Không phải
tất cả đàn ông đều chọn đi trồng rau trồng cây trồng một ao hoa sen,
bất kể họ có tiền hay không có tiền. Cũng không phải tất cả đàn ông đều
có thể mặc một chiếc sơ mi cotton tựa hồ luôn đang lấp lánh một ánh sáng
tinh tế. Sơ mi anh mặc thu hút sự chú ý của Trùng Quang.
Anh rất sạch sẽ và mạnh mẽ.
Đàn
ông dạng này thông thường sẽ sớm kết hôn sớm sinh con. Ít thấy một
người đàn ông xuất sắc rất muộn còn chưa kết hôn, dù họ hơn hẳn mọi
người, phẩm chất độc đáo, cũng vẫn sẽ sớm thuộc về gia đình. Còn phụ nữ
thì vừa khéo ngược lại. Đàn ông như Thanh Hựu, sẽ duy trì một gia đình
rất tốt, yêu thương vợ, bảo vệ con. Phụ nữ gả cho họ là có phúc.
Trùng Quang trong lòng vừa nghĩ như vậy, vừa mỉm cười nói tạm biệt với anh, quay người đi lên lầu.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment