Quãng thời gian đó Trùng Quang thường xuyên mất ngủ. Cô nhớ những nơi
khác nhau, những chiếc giường khác nhau mình từng ngủ. Có lúc là phòng
cao cấp của khách sạn năm sao, mở cửa sổ có thể nhìn thấy kiến trúc cổ
xưa và vườn hoa xanh tươi, toilet rộng rãi sáng sủa, tay nắm cửa mạ
vàng, phòng dạng này đa số là thời đi làm, vì công việc được đối tác đài
thọ, cô không bao giờ tự đến ở. Phần lớn những nơi cô đã ở, là những lữ
quán nhỏ giản dị trên đường đi, ở một phố huyện tiếp giáp giữa thành
thị với thôn quê nào đó, trên vách tường có những vết cáu bẩn, chăn tỏa
ra mùi không sạch sẽ. Hoặc ở nhà dân tộc thiểu số trên núi, cầu thang
nhỏ hẹp bước lên lắc lư muốn rơi, không thể tắm rửa, nửa đêm nghe họ ở
bãi đất trống kế bên dùng gỗ đốt một đống lửa nhỏ, vây quanh uống rượu
tán gẫu, còn có người cất tiếng hát.
Ở những nơi dừng
chân thay đổi bất định, cô ngủ no giấc, không hề nằm mơ. Chúng khiến cô
cảm giác an toàn, thâm trầm và ổn thỏa. Nhưng ở trong ngôi nhà thuộc về
mình, cô sẽ mất ngủ. Gian phòng không người, giống như một chiếc tàu
khách giữa đường chìm xuống đáy biển, im ắng không tiếng động vì đã
hoang vu qua một thế kỷ.
Khi mất ngủ đến tảng sáng,
Trùng Quang nằm bò ra bên cửa sổ chung cư cao tầng, thấy sắc trời dần
dần chuyển thành màu lam, màu lam tối chầm chậm sáng lên giữa các tòa
nhà, trời đất an tĩnh đến nỗi không có bất cứ thanh âm nào. Cô và mèo
nằm chung, nhìn thế giới trong sự khống chế của quy luật, màu lam ấy, sự
yên tĩnh ấy, khiến cô cảm thấy mình đang dần dần mất đi lý tính. Loại
cảm giác mất đi lý tính muốn vào nhà bếp tìm một con dao. Cô đem tất cả
dao trong bếp giấu hết.
Đúng, tôi đã nói với bạn, chúng ta nhất định phải có một cuộc sống lành mạnh. Chứ không phải kiểu sống tự an ủi bằng ảo tưởng.
Lên
một chiếc xe buýt, đi đến chỗ mới. Trùng Quang đăng ký cho mình một
blog mới, bắt đầu ghi chép trên đó những việc mỗi ngày đã làm. Cô liệt
kê bảng ghi chép sách đã đọc, đĩa đã xem, việc đã làm. Dù là trong những
ngày bạc nhược khó chịu như vậy, một ngày, cô cũng không nói với ai.
Thành
phố này hết sức ồn ào, chỉ là Trùng Quang phát hiện mình luôn thiếu bạn
bè. Sự khảo nghiệm giữa người và người, trong thời khắc mấu chốt, mới
biết phân lượng của đối phương trong lòng rốt cuộc nặng bao nhiêu. Đau
ốm, chán nản, khi sa sút quẫn bách nhất, có bằng lòng cùng người ấy đối
mặt hay không. Quá nhiều quan hệ, người ta chỉ bằng lòng thêm hoa trên
gấm, khi rét cho than rất khó. Không phải đối phương có bằng lòng cho
hay không, mà là mình có bằng lòng để người ta cho hay không. Tỏ ra yếu
đuối, đối với Trùng Quang, là một việc rất khó khăn. Là cá tính lâu nay
của cô khiến vậy.
Cô không thích những người hơi có
chút biến cố đã hốt hoảng thảm bại. Đặc tính đó khiến người ta khinh
miệt. Người trong đau khổ vẫn có thể duy trì trầm mặc nên được tôn kính.
Cô
duy trì sự trầm mặc đó, đi Quý Châu, công việc và đường đi gian khổ,
kéo dài ba tháng. Sau khi trở về, cũng vẫn không nói với ai và cũng
chẳng làm gì. Chỉ dần dần thanh lý nội dung sinh hoạt: đọc văn cổ, viết
bút ký đọc sách, ăn những thức ăn giản đơn lành mạnh, mỗi ngày tập thể
dục bốn mươi phút. Trong gian phòng lớn đặt nhiều máy tập thể dục, chiều
vắng không người, tấm kính lớn sáng chói và huấn luyện viên thỉnh
thoảng ra vào, không nói lời nào. Trùng Quang lặng lẽ quan sát một số
động tác tương đối tiêu chuẩn, ghi nhớ trong lòng, bắt chước lại một
lượt. Cô còn ghi tên tham gia lớp huấn luyện Taekwondo. Cô thích cái cảm
giác bạo lực mà có trật tự khi phát lực. Sự chuyên chú đối với cơ bắp
và sức lực khiến cô cảm thấy nội tâm trở về đơn thuần bình tĩnh.
Có
lúc ra ngoài cùng Quế Hưng ăn cơm trò chuyện, Quế Hưng lớn hơn cô mười
tuổi, con cái đã đi học. Trùng Quang thích ở cùng những người lớn tuổi.
Đó có lẽ là vì cô luôn trầm tĩnh và thực tế hơn những cô gái cùng trang
lứa. Cô ra siêu thị mua trà đào uống, sau khi đông lạnh vẫn có vị đào
ngọt lịm. Mua quần áo lụa tơ tằm ở cửa hàng. Trước khi ngủ đọc “Cổ thi
nguyên”. Duy trì một thái độ sống như phái tả mới, tích cực, nghiêm túc,
thẳng thắn chân thành đối với người khác.
Cô vẫn chưa
thử hành động tích cực để đạt được hôn nhân. Thầy bói bảo cô không hành
động không bỏ công sức là có thể có được người ấy. Trùng Quang nghĩ, sự
chuẩn bị duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là thế này: điều chỉnh trạng
thái bản thân.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment