Tháng tám. Mái tóc bị cắt hỏng của Trùng Quang lại dần dần dài ra, cô
quấn nó thành búi qua loa, khôi phục kiểu dáng vốn có. Hôm ấy, cô dậy
từ sáng sớm, lái xe đến Quốc Mậu, đợi Quế Hưng cùng đi dự hội đọc kinh.
Quế Hưng quan tâm đến tâm tình của cô, cảm thấy cô nên năng ra ngoài gặp
gỡ mọi người giải khuây, hội đọc kinh cũng là do chị đề nghị. Cửa hàng
trong Quốc Mậu vẫn chưa mở cửa, chỉ có lũ trẻ con đang trượt băng trong
sân trượt băng. Một bé gái mười tuổi kỹ xảo rất tốt, uyển chuyển xoay
vòng trên mặt băng, hết vòng này đến vòng khác. Bé gái ấy có một mái tóc
đen mượt, mái bờm ngang, yếm ngực màu đen, váy ngắn kiểu ba lê, hoàn
toàn là phục sức của người lớn, khỏe mạnh đầy đặn, ánh mắt rất sáng.
Trùng Quang đứng bên lan can, nhìn xuống
đám trẻ trên mặt băng hồi lâu. Cô ngửi được mùi tỏa ra từ tóc và da
mình, một mùi cũ kỹ đang dần phai nhạt. Chỉ có một người cực kỳ nhạy cảm
mới có thể ngửi thấy mùi vị như vậy. Trùng Quang biết mình đã không còn
bộ dạng của tuổi đôi mươi nữa, ngay cả mùi cũng không giống. Phảng phất
một trái táo xanh tươi rói mới hái từ trên cây xuống, để trong không
khí quá lâu, lượng nước từng chút từng chút rút khô, sắc da từng chút
từng chút thay đổi, thớ sợi bên trong từng chút từng chút biến hình. Cô
không phải loại phụ nữ mưu tính che giấu tuổi tác, cô không sợ.
Cô
chỉ cảm thấy mọi khốn đốn, dù tạm thời còn chưa nhìn thấy tận cùng, vẫn
cần phải cân bằng. Tiếp tục nhẫn nại. Giống như đau nhức khi ốm, mệt
mỏi khi đi. Thời gian đang trôi, tất cả sớm muộn sẽ biến hóa.
Quế
Hưng vội vàng đi ra, nói, Trùng Quang sao em không thay đôi giày, trang
điểm thu vén một chút. Hôm đó Trùng Quang mặc một chiếc áo sơ mi cổ
tròn nhỏ màu trắng, váy vải xếp ly màu lục. Cô ngày thường quen đi giày
thêu màu đỏ, trên mặt vải đoạn thêu sen tịnh đế và uyên ương, mũi giày
tròn nhỏ, cửa hàng lâu năm có bán. Có lúc ra ngoài, chân trần mang nó
vào, đi đường xa cũng không cảm thấy gò bó. Phối hợp với váy vải chắp vá
kiểu Nepal, phối hợp với quần vải đũng dài hoa văn đuôi phượng, tỏ ra
lếch thếch, nhưng cũng dễ nhìn. Trùng Quang thường có một số kiểu phối
đồ hơi kỳ dị.
Những cô gái chịu mang giày đoạn đỏ
thêu hoa ở nơi công cộng luôn hiếm. Trùng Quang lại có thể mang như
không có chuyện gì. Luôn có những cô gái lạ cố ý đến gần, nhẹ giọng
khen, bảo rằng giày đẹp quá. Dường như chưa bao giờ dự liệu nó có thể
được mang ra đường, nhưng họ dù thâm tâm có thích cũng không làm thử.
Trùng Quang cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đá giày một cái. Mùa hè cô không
bao giờ mang vớ, cảm thấy rườm rà. Giày thêu màu đỏ cực kỳ chói mắt,
không phù hợp phong cách mộc mạc bình dị nhất quán của cô, nhưng đó là
một phần sinh ra đã có trong tính cách của cô. Trùng Quang trầm mặc ít
nói, trên người mang một chút sắc sảo ngời sáng, trông hình như không
hài hòa, nhưng hết sức chân thực.
Hai cô cùng lên tầng
ba mươi của một tòa nhà cao cấp. Ra mở cửa là một người đàn ông trung
niên mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng. Họ chạm trán nhau, anh không quen
biết hai cô, nụ cười ôn hòa. Quế Hưng hỏi, chị Lan đã đến chưa. Anh đáp,
đến rồi, chị ấy ở bên trong. Thanh âm của anh là kiểu thói quen phát âm
có giáo dục, tỏ ra rất chắc nặng. Một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi hoạt
bát xinh đẹp từ phía bên chợt bước ra, nhìn thấy hai cô, nhiệt tình chào
hỏi. Trong phòng đã có hơn hai chục người, đặt rất nhiều trà và ấm
tách, nội dung của hoạt động lần này là mọi người ngồi thành một vòng
vây quanh chiếc bàn gỗ dài, cùng uống trà, đọc kinh Phật, giới thiệu tâm
đắc với nhau, giống như một hình thức học tập theo nhóm nhỏ, những
người tham gia đều là thành viên cố định quen thuộc, có những nhân viên
quản lý cấp cao như giám đốc hoặc thành viên hội đồng quản trị công ty,
cũng có người thuộc các loại thành phần như giảng viên đại học. Quế Hưng
và chị Lan quen nhau, thông qua chị giới thiệu đến tham gia hoạt động
này.
Hôm đó trong các thành viên chỉ có ba người nam,
hai người cùng đến với bạn gái, người còn lại lớn tuổi một chút, ngồi
cạnh chị Lan, đối diện chếch với Trùng Quang, là người mặc sơ mi trắng
đã ra mở cửa. Trong buổi sinh hoạt, Trùng Quang chăm chú nhìn rất lâu
bầu trời mùa hạ của Bắc Kinh ngoài cửa sổ, những nóc lầu cao chật chội,
lên xuống nhấp nhô, phân cắt lẫn nhau. Thời tiết ngột ngạt vô cùng. Mưa
nhiều, nhưng không giống mưa miền Nam khoan khoái tràn trề, sau khi mưa
đầm đìa xanh tươi. Ở đây ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảng xám mờ mịt.
Ngoài
lúc đến lượt đọc kinh sách, những lúc khác cô chẳng nói lời nào, cũng
không trò chuyện với người lạ nào. Cô lặng lẽ quan sát tất cả người và
vật trong phòng, chi tiết chú ý đến duy nhất, là chiếc áo sơ mi trắng
trên người anh chàng nọ. Từ kiểu dáng đến chất liệu, đây là một chiếc áo
đắt tiền cắt may tỉ mỉ khéo léo, mặc trên người anh hết sức thích hợp.
Thân hình anh cao lớn chắc nịch, giữ dáng rất tốt, là dáng người cơ bắp
và xương cốt từng được rèn luyện qua.
Trùng Quang thích
y phục như vậy, trông kín đáo giản dị, nhưng ẩn chứa một sự cao quý.
Người biết chọn y phục như vậy, cô thông thường đều sẽ chú ý hơn vài
phút, cô tin rằng y phục tự động lựa chọn khuynh hướng, căn bản phù hợp
với nội tâm con người.
Anh là Tống Thanh Hựu.
(An Ni Bảo Bối)
No comments:
Post a Comment