Cô nói: “Nếu tôi có tình yêu, tôi chính là thêm hoa trên gấm. Nếu không có, tôi cũng là một khúc gấm.”
Cô có tiền, sống cuộc sống tao nhã. Váy chỉ mặc nhãn hiệu của Pháp. Lái Land Rover. Tự nhiên toát ra một khí chất hoa mỹ hiếm có.
Nhưng thân đơn bóng chiếc.
Phụ nữ không có tình yêu, là một khúc gấm thế nào, hoa lệ ra sao, sờ lên, cũng lạnh băng.
Tất cả hình ảnh hoa mỹ, chẳng qua là một kiểu thể tất đối với bản thân. Có thể như thế nào đây? Trong thời gian mênh mang, làm sao sưởi ấm là chuyện rất đỗi quan trọng. Gấm, là thứ dễ vụn nát biết bao.
Năm tháng dệt gấm, từng khúc đoạn. Có thể dệt mấy đoạn tình? Đoạn tình nào là ghi lòng tạc dạ sống chết có nhau?
Cỏ mảnh hoa dày, đều sẽ nhớ được đường kim, mũi chỉ, cảnh quan, hơi thở trên những khúc gấm này chứ? Nếu chỉ là một khúc gấm của mình, có hoa lệ đến đâu, e cũng là trong lòng băng mỏng ba tấc.
Làm sao thêu lên đóa hoa thuộc về mình ấy?
Đóa hoa riêng tư nho nhỏ ấy… Thêu trong lòng của mình. Có lẽ chẳng cần quá lâu, có lẽ chẳng cần quá đẹp. Chỉ cần huy hoàng một phút, là đủ rồi.
Tình yêu, lúc nào cũng là hoa trên gấm.
Đừng đợi, đừng đợi – muộn rồi, thật sự không kịp nữa rồi. Hãy để chúng ta gặp nhau yêu nhau trong năm tháng đẹp nhất. Thẩm Tùng Văn nói: Vào năm tháng đẹp nhất gặp được em đang độ đẹp nhất. – Đã gặp quân tử, rằng sao chẳng vui?
Có nhà thơ già nói, đời này, nuối tiếc lớn nhất là chưa trải qua một lần tình yêu ghi lòng tạc dạ. Tất cả phỏng vấn, câu này khiến người cảm thán nhất.
Ngày tháng tươi đẹp, tìm một người tốt để yêu đi.
Lúc nghĩ như thế, ngày xuân như lan trong khe vắng, phát ra một tiếng than thở đẹp nhất.
(Tuyết Tiểu Thiền)
No comments:
Post a Comment