11.11.13

Làm một hạt đậu đỏ trên cổ tay em


 
Chàng là một thiếu niên phong lưu tiêu sái, mày thanh mắt sáng tài hoa xuất chúng, rất nhiều thiếu nữ thầm yêu chàng, chàng lại chẳng yêu một ai.
Thiếu niên cao ngạo đều tịch mịch, sự cô độc trong tịch mịch lại càng kiên định quyết tâm tìm người trong mộng của chàng. Tuổi xuân lần lữa trôi qua, chàng không còn là thiếu niên, đã trở thành một nam tử kiêu kỳ, lại vẫn tìm không được nữ tử mình ngưỡng mộ.

Cuối cùng có một ngày, chàng đi qua một gốc cây, cây nở đầy những đóa lớn bạch ngọc lan. Chàng nhìn thấy một thiếu nữ áo trắng đang thổi tiêu dưới cây, nước mắt chàng liền nhỏ xuống, dong hết ngàn cánh buồm, cuối cùng đã tìm được người mình yêu. Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, chàng nói: Xin chào, nàng cũng ở đây sao?

Thiếu nữ đáp lại một câu, liền nhanh chóng bỏ đi. Còn lại một mình chàng, ngày đêm nhớ nhung, gần như một đêm bạc tóc, kiếp này, người chàng mong nhớ chỉ có duyên gặp mặt một lần, chàng không tin.

Quỳ cầu Phật. Phật nói: Người gửi gắm hai kiếp, muốn gặp lại, phải có điều kiện.

Chàng gật đầu: Con đồng ý hết. Chỉ cần gặp lại nàng ấy. Dù chỉ một lần.

Phật nói: Kiếp sau con là một thiếu niên ăn mày đầu đường xó chợ, gặp được hay không là tạo hóa của con.

Quả nhiên, chàng biến thành một kẻ ăn mày, hành tẩu giang hồ, chỉ vì tìm nàng. Rốt cuộc có một ngày, chàng nhìn thấy nàng trong đám đông. Đó là Thượng Hải những năm 1930 phong nguyệt vô biên, nàng đã thành minh tinh được mọi người chú ý, khoác áo da chồn, chậm rãi từ trên xe bước xuống.

Chàng bước tới: Tiểu thư. Chỉ gọi một tiếng, rồi cũng không nói tiếp được nữa, luân hồi hai kiếp, nàng tuyệt đối sẽ không nhận ra chàng là người dưới cây ngọc lan.

Nàng vẫn ngoảnh lại, bảo người hầu cho tiền chàng, chàng dùng tiền nàng cho, mua ngay một cành hoa hồng từ tay em bé bán hoa tặng nàng, nàng lại cười, sau đó xe chạy mất, hoa bị ném ra ngoài, cánh hoa vương vãi đầy mặt đất, giống như trái tim tan nát của chàng.

Chàng đứng sững trong gió, mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Phật hỏi: Hối hận không?

Chàng lắc đầu. Khẩn cầu Phật cho chàng gặp lại. Phật chấp thuận, chỉ là điều kiện càng khắc nghiệt hơn, không được là hình người nữa, thực vật trong giới tự nhiên, tùy chàng lựa chọn.

Chàng chọn đậu đỏ. “Vật này nặng tương tư” mà.

Từ từ mọc thành đậu đỏ, chậm rãi đợi nàng đến. Cuối cùng nàng đến, lại là cùng bạn trai đến Vân Nam du lịch, bạn trai nàng nhặt đậu đỏ trên mặt đất, còn chàng vẫn chưa rơi xuống, chỉ vì nàng đến, chàng mới rơi xuống.

Bạn trai nàng cắm cúi nhặt đậu, nhặt một hạt đặt vào tay nàng, nàng liền cười dịu dàng, sau đó bạn trai nhẹ nhàng hôn má nàng, chàng nhìn thấy, nhưng không đau lòng, mà lại hạnh phúc vì nàng. Sau cùng nàng bước tới, nàng nói: Em cũng phải nhặt một hạt, rồi khắc lên tên của anh. Chính vào lúc đó, chàng đã rơi xuống, vì đợi nàng đến, chàng đã chờ đợi bao nhiêu xuân thu. Chàng khe khẽ rơi trên tóc nàng, nàng cười: Em nhất định có duyên với hạt đậu này, chính là nó! Chàng run rẩy, hạnh phúc, vì câu nói của nàng. Nàng đem chàng về nhà, nhờ người khắc lên tên bạn trai, sau đó đem tất cả đậu đỏ xâu thành một chuỗi hạt, mỗi ngày đeo trên cổ tay, mang chàng đi khắp phố lớn hẻm nhỏ trong thành phố, mãi đến cuối cùng kết hôn với bạn trai, nàng vẫn luôn đeo chuỗi vòng tay này.

Phật hỏi: Thế này tốt không? Có hối hận không? Chàng cười hạnh phúc, có thể làm một hạt đậu đỏ trên cổ tay nàng, đã mãn nguyện, tình yêu, có lúc, không nhất định phải sở hữu, bởi vì, duyên phận giữa người và người, có lúc chỉ là làm một hạt đậu đỏ trên cổ tay nhau mà thôi. Phật hỏi: Chàng trai trẻ, có biết vì sao con trải qua trắc trở và khổ nạn của tình yêu hay không? Chàng lắc đầu.

Phật nói: Bởi vì kiếp trước, con từng khiến một cô gái yêu con, nhưng con không cưới nàng lại phụ rẫy nàng, kiếp này, con phải hoàn trả, tình cảm luôn luôn là như thế, con nợ người ta bao nhiêu, thì phải trả người ta bấy nhiêu, rất đỗi công bằng.

Chàng chợt tỉnh ngộ, hiểu rõ tình yêu là thiền, lúc có được nhất định phải hết lòng trân trọng, trăm ngàn lần không nên lãng phí những năm tháng yêu nhau.


(Tuyết Tiểu Thiền)

No comments:

Post a Comment